By: ThangNguyen

Series về Cha


Series 1: Cha ơi đau khổ của kiếp người là gì ạ?

Đôi mắt người cha lộ rõ đầy hy vọng sau những nét nhăn của đôi mắt ông, khi đứng trước con người trai bé tí xíu mặc trên mình bộ vest, trong ngày đầu đến công ty làm việc. Ông tự nghĩ trong đầu của mình rằng “Dáng vẻ của người trai tôi khi trưởng thành đây ư? ”, và rồi chàng trai trẻ dắt chiếc xa máy đi xa xa trước mắt cha anh, niềm vui của anh trong ngày đầu đến công ty cung chính là nỗi lo lắng của bố trước chàng trai bé bỏng của bố bước ra thực tại thế giới. Vì với bố thế giới này khác hoàn toàn với cái thế giới nhỏ bé thu vỏn vẹn trong cái smart phone của chàng trai, với cậu bé nhỏ thế giới chỉ đơn giản là những cái quẹt quẹt qua lại với cái điện thoại anh đã biết cả thế giới rồi, từng drama đó đây cậu ta không cần đến mà vẫn hóng được hết, với bố của cậu thế giới rong rủi đó đây, làm hết nghề này đến nghề kia để nuôi sống gia đình.

Ánh nắng chiều tà dọi xuống trước sân hiên càng làm lộ rõ bóng của người cha ngóng chờ người con đi làm về. Xa xa kia đầu cổng bóng ai đó như con ông, mệt mỏi nặng nhọc dắt chiếc xe đi dần lại phía ông. Anh lại chỗ cha và cất lên giọng nói đầy hụt hơi “Ơ sao cha không vào ăn cơm đi còn chờ con làm gì ạ?”. Bố khẻ cười nhưng nụ cười chưa được trọn vẹn cho lắm và bảo với người con: “Sau ngày đầu đi làm, mọi thứ và công việc của con thuận lợi cả chứ? ”

“Dạ mọi thứ đều ổn cả cha ạ”, quả thật chẳng điều gì dấu được cha cậu, vì câu chuyện về những người đàn ông trưởng thành cha đã quá hiểu.

Nồi cá cha kho thơm lừng cả nhà, dẫn cậu trai trẻ vào mâm cơm sung vầy cả hai cha con, cha lọc cọc chạy vào bếp lấy hai cái ly mắt trâu và 1 chai rượu nếp khá sỉn màu bụi. Cậu con trai với ánh mắt ngạc nhiên, nói với cha: “Con nhớ bố bỏ rượu từ khi con còn nhỏ mà?”

a3e29e0e107c6bb35d0449ecf868661e.jpg

Cha chầm chậm ngồi xuống mâm cơm và nói: “À thì này có lý do để uống nè con!”

→ Bài viết này tôi muốn dành tặng riêng cho bố tôi - người đàn ông dạy tôi bằng hành động. Chợt nhớ bố trong những ngày trên giảng đường đại học chưa kịp về quê, đành gửi nỗi nhớ của tôi qua những con chuyện nhỏ bé nhưng thắm đượm tình cha con này.

Con nhớ bố lắm bố ạ! Nhớ cả những khó khăn mà bố âm thầm, âm ỉ chịu đựng cho gia đình thêm ấp êm. Nhớ cái thời bố còn đi làm xa, bố gắng chịu đau đớn, chẳng 1 lời than trách khi bị gẫy chân hay bị thương, hay có lần con còn nhớ khi bố đang còn ở nhà, bố có bị đau lưng, thay vì rên rỉ hay than trách bố cứ im lặng hoài, hihi con thấy lạ, nhưng khi đến bữa cơm bố cứ làm vài ly mắt trâu rượu rồi xè xè nhắm mắt, con mới thấu những đớn đau nơi cái tuổi trung niên của bố đang dần lão hóa cơ thể, bố chỉ dám thả những đớn đau bản thân vào nhưng hơi men nồng… Để rồi lại thấm thía hơi, từng giá trị mà bố để lại nơi gia đình nói chung và nơi hành trình cuộc đời con nói riêng.


Series 2: Bố ơi tình yêu là gì ạ?

Hà Nội, 14 - 12 - 2024

Trong cái tiết lạnh tháng 12 của Hà Nội, nhâm nhi cốc nước ấm còn nhả khói tôi nắm tay vào cốc nước từng hơi ấm mon men sửi ấm bàn tay buốt giá của tôi, kí ức lại ùa về trong đầu tôi chợp tua lại những thước phim kí ức về cha tôi. Lòng tôi rung lên âm điệu của những kẻ đang yêu, cái âm điệu mà khắc khoải nhớ về bố, nỗi nhớ của những người đàn ông thường không mang tên. Để tớ nói cho cậu nghe vì sao nó được gọi là nỗi nhớ không tên nha!

image.png


IMG_6612.jpeg

IMG_6651.jpeg